Lần đầu tiên tự chạy xe máy đi học là như nào!!!!

#211222

Anh oi...... Hôm nay em vừa mới bị một phen sợ mất mật. Thế mới thấy, lúc đi với anh thì an toàn biết bao, mà rời xa vòng tay anh đúng thật là bão tố mà:<<<

Em háo hức đến mấy ngày bị mất ngủ vì biết được mình sắp được tự chạy xe đi học. Thế thì lại có lý do được gần anh thêm một lúc, đi cùng đường với anh thêm một đoạn. Nhưng đến hiện tại thì em không biết nên cảm thấy như thế nào nữa... Em thật sự rất sợ.

Chuyện là hôm nay em đi về bằng đường đi ngang nhà cũ của em á. Lúc vừa xuống cầu để ra quốc lộ thì gặp ngay vài chú Pika canh sẵn và ngoắc vô cái hẻm hơi khuất với đường. Thiệt chứ lúc vô vừa sợ vừa run vừa hoang mang, bao nhiêu mồ hôi nó túa hết cả ra. Lúc đó chắc mẩm trong bụng: "Chít mịa lun ròi... 1 là giữ xe mà 2 là hết tiền, má chửi thúi đầu". Lúc này vô có 2 chú, gọi là chú A với chú B đi ha, chú A mới hỏi: "Giấy tờ xe đâu? Mấy tuối rồi? Có bằng chưa? Học trường nào? Đưa xem chứng minh coi!" Đến đây là em cứng họng ròi, chỉ biết hỏi gì trả lời đó, ứa nước mắt muốn khóc tại chỗ. Xong chú A mới kêu đứng đó đợi tí đi. Chú A đi ra đưa cmnd cho chú B rồi lại tiếp tục công cuộc ngoắc xe đầy đam mê. 
Chú B vô đến cũng hỏi mấy câu giống như chú A á. Rồi mới kêu: "Có biết chưa đủ tuổi mà chạy xe là bị phạt hong, 2 trịu rữi, giớ chú giữ xe con nghe. có gì kêu mẹ lên nộp phạt rồi lấy xe. Mà sao con lại chạy xe đi học. Kiểu này mà bị báo về trường, hạ hạnh kiểm là mệt lắm biết hong." Lúc này nghĩ đến cảnh má sẽ cho ăn chửi đủ đến khi có bằng lái là mồ hôi lại túa tiếp. Sợ lắm. Tự nhiên lúc đó chú nói thêm làm thở phào nhẹ nhõm luôn. Chú B bảo: "Thôi thì lần này chú tha, về nhà cất xe đi nha. Đừng có chạy xe nữa nha. Chứ để lần sau lỡ gặp người khác canh mà hong phải chú là người ta khó hơn, bắt xe luôn đó nha. Đi về đi con" Unachoi... Đến đây mà nghe nhẹ cả người. Đến đây tưởng hết rồi hả :> Nu nu nu. Câu chuyện đơn giản cỡ đó thì đâu có gì để nói:>>
Lúc chú B bảo thôi chú tha, đi về đi, thì cũng là lúc chú đứng hơi gần, tay chú đặt ở chỗ hơi sai, xoa xoa, vỗ vỗ:<<<. Lúc đó cả người em cứng hết lại, cảm giác như không nhúc nhích gì được hết. Căn bản là sợ và hết hồn. Haizz... Chú dặn dò kĩ lắm. Dặn đi dặn lại tới 2, 3 lần. Mỗi lần dặn là một lần "cảnh cáo" kiểu đó. Chú đúng thật là biết cách "quan tâm" đến lớp trẻ. Chú vừa dứt câu là em phóng lên xe cái một luôn. Sợ lắm. Tay cắm chìa khóa mà run. Cắm vào được thì lại kẹt chìa, không mở khóa xe được. Hỏi còn gì xu hơn hong:<<< Lúc này chú thấy đứng loay hoay 2, 3 phút thì lại quan tâm tiếp. "Để chú xem cho!" Và chú cũng mở được xe cho em. Chú bảo: "Chạy xe mà hỏng biết mở khóa là sao kì dậy:>". Tay chú lại "vô tình" đụng chỗ không nên đụng. Nãy đụng sau thì giờ đụng trước cho đủ đôi:<<. Đến đây thì em chỉ biết cảm ơn rồi chào chú mà về. 
Suốt từ lúc đó đến khi về gần đến nhà, em không tài nào tập trung chạy đàng hoàng. Xem hun đít xe mấy lần, đi mà cữ bị tít còi mãi. Cả lúc đó chỉ biết khóc thôi. Khóc mờ cả mắt. Về gần đến nhà thì chỉ dám đứng lại lau nước mắt, trấn tĩnh lại. Không dám để mẹ biết chuyện chút nào. Mẹ mà biết thì xé chú B đó làm mấy mảnh luôn chứ đùa:<<
Đến giờ em vẫn hoang mang lắm, run lắm anh à. Em nhớ anh quá. Em sợ.
Thôi thì giờ chỉ có cách cầu làm sao không gặp lại chú nào nữa. Em sợ lắm anh à:<<<
#472
#gina


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhớ...

Tạm Biệt